Sân trường
còn đây dệt nhớ thương
Mỗi
hồi kỉ niệm mỗi vấn vương
Đã
nghe xao xác heo may lạnh
Thương
bóng thầy xưa khuất cuối đường.
(sưu
tầm)
Cuộc
đời mỗi con người là một cuộc khám phá vô hạn, khám phá thế giới, khám phá bản
thân. Khi mới lọt lòng, mỗi chúng ta đều mang đôi mắt tròn to háo hức của một
đứa trẻ khát khao bước vào cuộc sống đang rộng mở, để rồi từ đó, hành trình
thời gian từng ngày đưa chúng
ta đễn với những trải nghiệm mới, những nấc thang mới và những tầm cao mới.
“Sống là không chờ đợi!”- đó gần như là phương châm sống mặc định của mỗi một
con người trong xã hội hiện đại.
Tôi
trở lại trường TH Lệ Ninh - trường cấp một của tôi vào một chiều cuối
thu. Sân trường ngày chủ nhật vắng tanh không một bóng người. Chính tôi cũng
không hiểu điều gì đã đưa mình về lại nơi đây sau mười ba năm từ giã, để rồi
trong cái se lạnh của tiết giao mùa, tôi đứng lặng một mình giữa sân trường đầy
gió. Một chiếc lá bàng xoay vòng khẽ khàng đậu lên tóc. Bất giác một điều gì đó
dâng lên trong lòng, hình như có tên là “nỗi nhớ”. Kia vẫn là cột cờ cao vút
với lá cờ đỏ thắm tung bay. Kia vẫn là nơi đặt chiếc trống trường đã cũ mòn
theo năm tháng. Vẫn những dãy phòng học quen thuộc, vẫn ghế đá hàng cây rợp bóng.
Và xa xa nơi cuối dãy, chính là lớp học thân thương ngày nào. Mỗi bước chân
tiến gần hơn đến phòng học cũ, trái tim tôi lại đập rộn ràng và thổn thức đến
lạ, cảm giác như cô bé ngày nào mới vào nhập học. Đẩy khẽ cánh cửa lớp, hàng
loạt những kỉ niệm bỗng ùa về trong phút chốc. Trên bục giảng vẫn như còn thấp
thoáng bóng cô giáo tôi hao gầy, người cô đã không chỉ cho chúng tôi tri thức
mà còn yêu thương chúng tôi bằng tình yêu của một người mẹ, người cô đã bao lần
suýt phải rơi nước mắt vì lũ học trò quỷ sứ chúng tôi, chỉ vì chúng tôi đã quá
non nớt, quá vô tâm mà không hiểu được lòng cô. Văng vẳng đâu đây tiếng nói
cười, nô đùa của chúng bạn giờ ra chơi, tiếng lũ con trai hò hét đá bóng, tiếng
đám con gái thì thào nhỏ to bao thứ chuyện trên đời. Tất cả như một thước phim
quay chậm hiện về trong tâm trí tôi, thực và đầy sống động. Kỉ niệm nhìn từ
võng mạc tuổi thơ và lưu ảnh vĩnh viễn. Hành lang này, ô cửa này, ngăn bàn này,
mỗi một thứ đều quá thân quen, chất chứa những hoài niệm, tưởng như mới ngày
hôm qua mà cũng tưởng như xa lắm. Nỗi nhớ bỗng ùa về trong lồng ngực, có chút
buồn và nhiều tiếc nuối. Tôi bỗng dưng ước mình được bé lại dù chỉ trong phút
chốc. Giá như được sống lại không khí của một tiết học ngày xưa, hứa với cô
giáo sẽ nghiêm túc hơn, ngoan hơn. Giá như được về lại giữa vòng tay yêu thương
của bè bạn. Giá như thượng đế nhầm lẫn mà quay ngược chiếc đồng hồ thời gian,
để tôi được soi mình trong tấm gương quá khứ, một lần nữa…
Trường
xưa vẫn vậy, luôn dang rộng vòng tay thân thương đón chào và che chở biết bao
thế hệ học trò còn bé dại. Và những người cô người thầy tóc đã điểm sương vẫn
ngày ngày cần mẫn chèo lái con đò của đời mình. Dẫu biết sang bến bờ kia cũng
sẽ vẫy chào tất cả, dẫu biết rồi mai đây trong lớp trẻ ấy cũng sẽ có người vô
tình quên lãng, nhưng thầy cô vẫn vì chúng con mà miệt mài với thiên chức cao
cả, vẫn trìu mến dõi theo từng bước chúng con vội vàng tung cánh. Vâng! Thầy cô
ơi! Chúng con sẽ mãi mãi biết ơn và không bao giờ quên được những tháng ngày
được ngụp lặn trong biển vàng tri thức, được dạy dỗ bài học làm người, được bao
bọc trong tình thầy trò thắm thiết. Chúng con nguyện hứa sẽ cố gắng hơn nữa, nỗ
lực hơn nữa để đền đáp công ơn cô thầy. Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và khát vọng,
rồi mai đây chúng con sẽ dang rộng cánh chim tung bay vào đời, nhưng chúng con
sẽ mãi không quên thầy cô chính là những người đã chắp cho chúng con đôi cánh,
đã khơi lửa đam mê để chúng con bay cao hơn nữa, xa hơn nữa trên bầu
trời…
Là một con người ai
chẳng có ước mơ. Ai cũng canh cánh trong lòng những mơ ước những hoài bão cho
tương lai. Tôi cũng vậy. Tôi ước mơ rất nhiều. Nhưng điều tôi muốn đạt được
nhất là “Ước mơ trở thành một giáo viên”. Cái ước mơ
đó không khó nhưng quả thật cũng không phải dễ đối với tôi. Nghề giáo viên theo
tôi thấy là một nghề rất có ý nghĩa và quan trọng. Đó là một ngành nghề mà về
mặt tri thức cũng như đạo đức đều phải tốt vì khi bạn trở thành một giáo viên
bạn là một tấm gương để các em nhỏ làm theo bạn. Nếu như bạn có một nền đạo đức
không tốt bạn sẽ vẽ lệch hướng cho các em học sinh và sẽ làm cho các em ấy nhận
thức sai về mọi điều. Nghề giáo viên là nghề hướng dẫn cho các học sinh tạo
điều kiện cho các em biết thêm nhiều kiến thức nâng cao phát triển trí óc, rèn
luyện các em thành những búp măng non có ích cho xã hội. Mọi người sẽ yêu quý
và kính trọng bạn nếu bạn là một người giáo viên… Song không điều gì quan trọng
hơn bạn yêu thích nghề này và có niềm đam mê, nhiệt huyết cháy bỏng. Mọi người
xung quanh tôi ai cũng phản đối tương lai tôi sẽ chỉ là một giáo viên chỉ vì
một lý do “nghề ấy cực lắm”. Nhưng tôi tự chủ được rằng, nghề
nào mà chẳng cực, cực hay không cực là đều là do chính bạn. Nếu bạn có một ý
chí, niềm đam mê và lòng kiên trì thì tất việc gì bạn muốn cũng thực hiện dễ
dàng. Những điều kiện bạn phải làm để đạt được ước mơ: Đầu tiên bạn phải chăm
chỉ học tập từ lúc còn bé để có một nền tảng tri thức cao và thường xuyên rèn
luyện đạo đức bản thân như là lễ phép, vâng lời, làm việc tốt, hoạt động từ
thiện giúp mọi người,…Nuôi ý chí không bao giờ nản lòng trước những thử thách
khó và phải kiên trì vượt qua.
Người ta nói trên
đời có hai nghề rất cao quý là nghề giáo và nghề y. Tôi
cảm thấy rất tự hào và hạnh phúc bởi vì hôm nay ngày trở về trường xưa cũng là
ngày tôi vinh dự cầm trên tay tờ quyết định về nhận công tác tại trường, mọi
cảm xúc như vỡ òa.Vậy là ước mơ của tôi đã thành hiện
thực rồi. Được đứng trên bục giảng, được giảng bài cho các em học sinh, được
chắp cánh những ước mơ cho bao thế hệ học sinh trong tương lai.
Tôi lớn lên ở miền quê Lệ Thủy
Thuở học trò giữ dấu ấn không phai
Ngôi trường xưa nay có nhiều thay đổi
Vẫn không mờ kí ức tuổi học sinh.
Tiểu học Lệ Ninh tên ngôi trường tôi đó
Đã dìu dắt bao thế hệ bước vào đời
Ai từng là học sinh thời trẻ nhỉ?
Cảm nhận gì về mái trường thân thương.
Xa trường bao năm, hôm nay trở lại
Thấy trường mới được xây dựng khang trang.
Bao thầy cô dạy ta thời trước đó,
Vẫn dìu dắt thế hệ trẻ bây giờ.
Tháng năm trôi qua nhưng không ngừng nghỉ,
Cống hiến sức mình về đất nước mai sau.
Muốn nói biết bao nhiêu điều tâm sự
Cảm ơn người đã dạy ta lớn khôn.
Những bài giảng, lời thầy con nhớ mãi
Mang theo suốt cuộc đời kiến thức thầy trao.
Quên sao được những ước mơ cháy bỏng
Khi ta còn lứa tuổi của học sinh
Quên sao được tuổi học trò đầy mơ mộng
Đã để lại những kỉ niệm khó phai tàn.
Quên sao được ơn thầy cô dạy dỗ
Hun đúc ta những ước mơ vào đời.
Người viết: Nguyễn Thị Hồng Vân
Giáo viên: Trường tiểu học Lệ Ninh